zoo otsuichi audio
Tác giả: Otsuichi
Thể loại: Linh Dị, Trinh Thám , Tiểu thuyết kinh dị
Hơi thở tử vong phả ra từ cuốn sách kinh dị này…
Phả ra từ những hầm ngầm, nơi mà các nạn nhân đã bị chặt thành những mảnh nhỏ để có thể trôi qua tấm lưới chắn cống xối.
Phả ra từ những bức ảnh chụp một cô gái đang phân hủy ra thành từng mảnh: da đã đổi màu, ứa nước vàng, rữa nát ruồi bỏ lúc nhúc…
Phả ra từ người đàn ông tỉnh dậy với máu me đầy trên khuôn mặt mà chẳng hay biết….
Hơi thở tử vong, lạnh toát khiến người ta sởn gai ốc phát ra từ những miêu tả tỉ mỉ, cụ thể những cảnh chết khác nhau của con người…
Dù thế, bằng cách dõi theo những góc khuất trong tâm lý thủ phạm,
bằng cách khai thác những tình huống gặp nạn gần gũi với đời sống,
bằng cách gia giảm tương đương giữa phạm tội và luận tội,
ZOO đã kín đáo thả theo sau luồng hơi lạnh ấy một chút nhân tính, một chút nhân quả, một chút nhân văn.
Bởi vậy cuốn sách này, tuy lạnh giá…
Nhưng rất ít lạnh lùng.
Nhận xét ( sưu tầm )
– Zoo quả thật gây mâu thuẫn cho người đọc, từng câu chuyện đều có ý nghĩa sắc thái riêng,
trong đó có bốn câu chuyện khiến mình ấn tượng rất sâu sắc,
về một cô chị luôn khao khát được một chút xíu hạnh phúc,
ngay khi tưởng như hạnh phúc cận kề thì nó lại bỗng vụt mất.
Một người chị gái sẵn sàng hy sinh để cho em trai mình được sống.
Một gia đình tan vỡ để lại một nỗi đau và vết thương không thể xóa nhòa của đứa trẻ.
Một cô gái ngồi trên máy bay chỉ muốn có một cái chết nhẹ nhàng.
Zoo có vài chuyện mang xu hướng thần kinh, mình không thấy truyện kinh dị mà chỉ thấy tác giả phân tích tâm lý rất xuất sắc,
rất chắc tay, đôi lúc có hơi hài hước.
Có truyện mang không khí u ám nặng nề thì cũng có truyện vẫn mang màu sắc tươi vui
mặc dù xét theo tâm sinh lý thì có hơi bất bình thường về những chuyện đang xảy ra của họ.
Tác giả phải nói là trí tưởng tượng vô cùng phong phú. (Hà Quỳnh)
– Tất cả đều điên loạn và hỗn độn hệt như nhan đề của nó : Zoo – một sở thú. (0511 – đến từ TP.HCM)
– Tác giả viết rất chắc tay và gãy gọn,
và gần như tất cả các câu chuyện đều lồng ghép một thông điệp (mà tôi cho là) “tươi sáng” : phải sống, luôn hy vọng, và biết quay đầu… (Dương Thị Phương Anh)